 |
Kho bài viết |
 |
|
Tháng Ba 2023 | T2 | T3 | T4 | T5 | T6 | T7 | CN |
|
|
1 |
2 |
3 |
4 |
5 |
6 |
7 |
8 |
9 |
10 |
11 |
12 |
13 |
14 |
15 |
16 |
17 |
18 |
19 |
20 |
21 |
22 |
23 |
24 |
25 |
26 |
27 |
28 |
29 |
30 |
31 |
|
|
≤ < ≡ > ≥ |
|
|
|
|
 |
Nhận thư điện tử |
 |
|
|
 |
Thành viên online |
 |
|
Thành viên: 0 Khách: 1
Số truy cập: 1668871 |
|
|
|
|
 |
 |
 |
Tin tức > Trang Văn người Việt tại Nga
|
|
 |
Thụy Anh
Đó là chị là Nguyễn Mai Hồng. Trên các website câu lạc bộ nhiếp ảnh, chị lấy tên là RoseVN - bông hồng Việt Nam...
 |
|
|
Tặng Nguyễn Ngọc Thạch, Phan Đăng Xiêm và hai bạn Thanh - Lý
Arion nằm ở phương Nam, đi về phía thảo nguyên Nga mênh mông rực rỡ nắng vàng, cách Matxcơva chỉ chừng vài trăm cây số. Vậy mà sau hơn bốn năm xa cách, hôm nay tôi và Nguyễn Đình Chiến mới có dịp quay trở lại.
 |
|
|
Trần Đăng Khoa
Đã là Vua, mà lại làm Vua bếp thì có gì sang trọng, hay ho mà cũng đem ra kể, và lại kể giữa chốn đông người là cái quan Com của bác Trần Nhương? Nhầm. Truyện có thể dở òm, nhưng Vua thì vẫn oai lắm. Vua nào chả là Vua, cho dù Ngài chỉ ngự giữa cung đình gio trấu và nồi niêu xoong chảo và trông mặt mũi ngài lúc nào cũng đen nhẻm. Thuở tôi còn bé, mẹ tôi cứ dặn: "Chớ vội tin cái mẽ bên ngoài. Có người tàn tật, xấu xí, nhưng ẩn trong cái hình dáng méo mó ấy có khi lại là một bà Tiên, ông Phật. Còn khối kẻ trông cứ sáng choang, nhưng biết đâu lại là những tên đồ tể trá hình".
 |
|
|
Thụy Anh
Đến chơi nhà ai, người Nga thường dùng từ “đi làm khách”. Những tưởng chỉ là một cụm từ quen thuộc có sẵn trong từ điển, nhưng ngẫm lại, nó nói lên nhiều điều lắm. Khách – đối với người Nga, từ ấy vang lên rất trang trọng và quý mến. Người Nga cổ có câu: “Khách đến ngưỡng cửa – hạnh phúc vào nhà”.  |
|
|
Truyện ngắn. THỤY ANH
(Tặng Đêm mùa đông)
Tôi là một cô gái trẻ, từng yêu mãnh liệt một người.
Một chàng trai đang rảo bước trên đường. Anh ấy cao dong dỏng, có đôi bàn tay mềm mát rượi với những ngón tay mảnh và dài. Anh ấy là bác sĩ mà. Bác sĩ thường có đôi bàn tay như thế. Đôi bàn tay ấy hẳn là dịu dàng lắm, không làm ai đau bao giờ đâu.
Và tôi biến thành cái bóng của anh. Anh ấy không ngờ đến điều đó, vô tư rảo bước trên con đường từ cổng dẫn vào khu viện, nơi anh làm việc. Nắng sớm chiếu chếch đi một tí, nên tôi hiện ra rất rõ dưới chân anh, ngả đen dưới đường. Nếu ai để ý thì sẽ thấy cái bóng này kỳ lạ lắm. Nó không dài như cái bóng thường, mà nó tròn trịa. Nó lại có vẻ như nhòe nhòe ra, khiến nhìn như là có mái tóc dài đen đang bay dưới đất ấy, mà anh thì có mái tóc cắt ngắn gọn gàng.
 |
|
|
NGUYỄN HUY HOÀNG
Khi về già, người ta thường rơi vào hai thái cực: Hoặc là cứ sợ người đời lãng quên mình đi, do đó tìm đủ mọi cách để xuất hiện giữa đám đông, trên các phương tiện thông tin khi có thể; hoặc cố tình giấu mình, tránh các nơi đô hội, ồn ào. Thầy tôi thuộc vào loại thứ hai.
Không phải là bây giờ khi đã ngoài 70, mà cả suốt hơn bốn chục năm giảng dạy ở Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, thầy luôn là người ẩn mình, tuy không phải là yếm thế. Càng trưởng thành về tuổi tác, tôi càng thấm thía cái tính khiêm nhường đó ở những người đạo cao, đức trọng.
1. Thầy tôi, Giáo sư Nguyễn Kim Đính, chỉ có những người chuyên nghiên cứu về văn học Nga và tiếp xúc nhiều mới cảm thấy đó là một mỏ quặng trữ lượng tiềm tàng về chuyên môn và đức độ. Việc thầy tôi không có lấy một căn nhà riêng, không có lấy một chiếc xe máy khi nhân loại đã bước sang thế kỷ XXI cũng không làm giảm đi sự ngưỡng mộ và kính phục của nhiều thế hệ, thậm chí điều đó càng tôn vinh nhân cách cao cả của một người thầy.
 |
|
|
Hoàng Nghệ Tĩnh
Trước đây, hệ thống dịch vụ ăn uống ở Nga được liệt vào loại trì trệ số một của Châu Âu. Ngoài số Restoran ít ỏi mà không phải ai cũng có đủ điều kiện lui tới, thì duy nhất các quán Bar, nhà ăn (Xtalovaia) và một số quán ăn nhỏ, mở cửa đến 7 giờ tối, là phục vụ khách bình dân. Sinh viên, cán bộ đi học, đi làm về muộn, coi như bấm bụng, ăn bánh mì trừ bữa.
 |
|
|
Truyện ngắn – Châu Hồng Thủy
Ngày mai chàng Bun phải lên đường, để lại quê hương mẹ già và người vợ trẻ.
Khắp bản mường, trai tráng thâu đêm suốt sáng mài gươm, vuốt tên, chuốt nỏ. Những người mẹ, người vợ rậm rịch giã gạo Nếp Tan, chuẩn bị “ninh đồng”, “hay khẩu” để đồ xôi cho người ra trận. Rạo rực, hồi hộp, lo sợ, buồn vui xáo trộn trong lòng mọi người. Những ngày này, giặc Poòng đang lăm le cướp phá bản mường.
 |
|
|
Truyện ngắn của Châu Hồng Thủy
Then Luông đứng đầu các Then. Người ta quen gọi Ngài là Vua Trời.
Theo thường lệ, mỗi năm, Vua Trời kiểm tra hạ giới một lần. Công việc thường ngày coi sóc hạ giới đã có các Then khác đảm nhiệm. Vua Trời thường chỉ ngồi đánh cờ, vì Ngài tin ở các Then đàn em của mình.
Hôm ấy, Ngài vén mây nhìn xuống. Một cảnh tượng khủng khiếp đập ngay vào mắt Ngài. Sửng sốt, không tin ở mắt mình nữa. Ngài truyền gọi các Then khác đến xem. Dưới kia, nước trắng mênh mông. Muôn vật, cỏ cây chìm nghỉm. Đỉnh núi cao nhất trần gian chỉ còn nhô cái chóp. Thế là cơ nghiệp gây dựng mấy vạn năm của Vua Trời đi tong cả.
 |
|
|
Thưở mới sinh ra trên Trái Đất, người ta không ai biết được khuôn mặt của mình. Người trán dô, môi vẩu, người mũi dọc dừa hay răng khểnh có duyên, chỉ biết được điều ấy qua mắt nhìn người khác.  |
|
|
|
|
 |
|