1.DUYÊN và NGHIỆP
Xưa kia chê Nghiệp tìm Duyên
Tưởng là tránh Nghiệp sẽ yên cuộc đời
Ngờ đâu Duyên, Nghiệp một đôi
Trong Duyên có Nghiệp, Nghiệp thời có Duyên
Duyên Duyên Nghiệp Nghiệp triền miên
Làm cho người thể đảo điên cuộc đời
Nghiệp là bẫy, dụ con người
Nghiệp « Thi hành án », vào rồi mới hay
Tưởng là trước rủi, sau may,
Ngờ đâu vẫn rủi, trách ai bây giờ!
Khi gieo Ác Nghiệp cho người
Hẳn là ta đã vui cười hả hê!
Đến khi Quả chín trả về
Trốn đâu không thoát, ê chề, mới kinh!
Than trời, trách đất, hận mình…
Cúng sao, giải hạn, cầu xin… được nào!
Thôi thì chấp nhận quay vào
Ân cần Sám hối, sửa trau Tâm mình :
« Biến Nghiệp thành Nguyện » nhẹ tênh,
« Nghiệp thành Duyên » sẽ an nhiên giữa đời.
(Đã đăng trên Báo Giác Ngộ năm 2012)

Tác giả Tâm Nguyện (Trần Thị Biên)
2.VỚI SÁCH
Trong thầm lặng, Sách luôn là tri kỷ
Bảo cho ta nhiều lẽ phải, điều hay
Là cầu nối, là túi khôn nhân loại
Là món quà quá khứ tặng tương lai…
Nào Thi ca, nào đối nhân, xử thế
Chuyện Kinh doanh, Khoa học, chuyện Đông, Tây…
Lời Thánh hiền, bước thăng trầm lịch sử
Sách mang từ bao thế hệ về đây.
Đời xuôi ngược, bộn bề, nhiều lo nghĩ
Và lòng người luôn đổi trắng, thay đen
Chỉ có Sách, là bạn đường chung thủy
Mải bên ta, chia sớt những ưu phiền.
Mỗi dòng chữ, là tinh hoa, chắt lọc
Mang hương thơm, mật ngọt đến cho đời
Bên trang Sách, ta không còn đơn độc
Nghe người xưa tâm sự biết bao lời…
3. CUỘC TRẦN
Đâu thể bảo Biển trần ngưng sóng gió
Và Đường trần bằng phẳng, hết gai chông
Chỉ dặn được Lòng trần thôi gắn bó
Vào Cảnh trần, đời sẽ hết long đong.
4. TÓC KỂ
Gỡ tóc vương trên lược sáng nay
Ngậm ngùi: Màu trắng giống như mây!
Phải chăng mòn mỏi vì năm tháng
Mà tóc huyền xưa đến nỗi này!
Một thời óng ả phủ bờ vai
Những chiều gió lộng đã tung bay
Một thời e ấp sau vành nón
Đợi chờ mơn trớn bởi tay ai!
Ngày xưa buông xõa như giòng suối
Tôn thêm nét đẹp bởi trâm cài
Tóc mây sợi ngắn, dài vương vấn
Trói chặt cuộc đời ai với ai.
Nhưng bụi thời gian đã nhuốm màu
Thêm bao trăn trở với buồn đau
Mưa phai, nắng nhuộm, nên chi tóc
Huyền đen nay đã trắng phau phau…
Tóc thôi tung tẩy bay theo gió
Mà giờ cuốn gọn, cuộn tơ trời
Lặng nghe tóc kể bao chìm nổi
Thương thời son trẻ đã qua rồi!
5. VÒNG ĐỜI
SINH
Nghiệp cuốn về đây trả nợ nần
Thấy đời sợ quá khóc vang rân!
Rồi mai dầu dãi đường xuôi ngược
Áo cơm, sự nghiệp có yên thân?
LÃO
Vai không kham nổi lực thời gian
Lưng cũng quằn cong gánh thịt xương!
Mượn thêm chiếc gậy cho Thân tựa!
Run rẫy lần theo nắng cuối đường!
BỆNH
Bám chút tàn hơi còn sót lại
Tài, Danh, Sức, Trẻ… đã quay lưng!
Thân xưa: báu vật, tưng tiu lắm
Thân giờ: báo nghiệp, hại người thân!
TỬ
Thở hắt, hoàn Thân cho cát bụi
Lại về tính sổ chặng vừa qua
Đường Luân Hồi cũ từng đi mãi
Gặp chăng Giải Thoát giữa bao la?
(Xem tiếp kỳ sau)