 |
Kho bài viết |
 |
|
Tháng Sáu 2023 | T2 | T3 | T4 | T5 | T6 | T7 | CN |
|
|
|
1 |
2 |
3 |
4 |
5 |
6 |
7 |
8 |
9 |
10 |
11 |
12 |
13 |
14 |
15 |
16 |
17 |
18 |
19 |
20 |
21 |
22 |
23 |
24 |
25 |
26 |
27 |
28 |
29 |
30 |
|
|
≤ < ≡ > ≥ |
|
|
|
|
 |
Nhận thư điện tử |
 |
|
|
 |
Thành viên online |
 |
|
Thành viên: 0 Khách: 4
Số truy cập: 1697229 |
|
|
|
|
 |
 |
|
 |
Chùm thơ Lê Tuyết Lan (Tiền Giang)
[04.07.2022 15:44]
 |
Nhà thơ Lê Tuyết Lan |
Vài nét về tác giả. Tên thật: Lê Thị Tuyết Lan. Sinh ngày 12.6.1995. Quê quán: Chợ Gạo, Tiền Giang.Hiện đang sinh sống ở Chợ Gạo, Tiền Giang. Hội viên Hội VHNT Bình Dương. Có thơ văn đăng trên báo, tạp chí trung ương và địa phương. Tác phẩm đã xuất bản: - Vết bầm giấc mơ (Tập thơ - 2020), Đã chín mùa quên (Tập thơ - 2021), Bán Máu (Tập Truyện ngắn- 2022). Giải thưởng: Giải B Huỳnh Văn Nghệ tỉnh Bình Dương lần VI năm 2020; Giải 3 cuộc thi thơ viết về " Vùng đất và con người Đắk Nông 2021" trên tạp chí Nâm Nung. Xin trân trọng giới thiệu chùm thơ đầu tiên của chị cộng tác với Người Bạn Đường
CẠN ĐÊM
Đêm lặng lẽ uống mình trong sương lạnh
Ta rót đầy dư vị của những dấu tàn vui
Nấc vào sâu
Ngấm từng tế bào lạnh toát
Say. Cay. Điếng đau.
Ta nhảy múa vào đêm, cất tiếng hát của gió và mây gom về từ phiêu lãng
Ngọng nghịu gọi tên những vết hằn
Vu vơ cào cấu mặt phẳng của chiếc bóng trong suốt
Nấu cả trời màu lọ lem luốt cả chăn sao
Nhỏ từng giọt vào để kể đêm nghe về nụ cười của tia sáng nào chạm nhau
Khuấy động. Khuất xa. Quay lại.
Chỉ có sợi tơ rối mình quấn vào bện cùng nỗi sợ
Ta lấy đêm coi những vết tích qua cuộc nổi, chìm
Cạn đêm.
Tát cả sông buồn hôn sâu cong trăng.
CỞI TRÓI
Đêm qua ghé thăm vì sao đem trói tôi
Có một chiếc roi và một cốc đắng lạnh lùng
Tâm trí tôi mờ ảo dưới cánh của con đốm đến mình cũng chẳng dòm qua
Tôi lục lọi và bâng quơ
Có lằn in trên lồng ngực thâu tóm bằng sợi tơ chằng chịt
Tôi bị ánh nắng giải đi trong cái chạm nám giấc mơ
Những ngón tay thô cứng chẳng cầm nắm được tôi bóc rời
Mọi thứ trống rỗng và tôi qua đời bằng cuồng si của kẻ thấy đất trời rộng mà chẳng thể đi
Chẳng thể khóc trọn vẹn như ngày đến
Bằng nhạc khúc tính tang, tíng tang
Tôi muốn cuồng phong chính mình vỡ rạc những dấu tích xưa
Những tị hiềm và khúc khuỷu lại vuốt ve nếp thẳng
Cởi hết lớp dây và thổi hết lớp sương bệt chặt
Tháo tâm tư ra lao trước gió biển sông nguồn
Bầu trời tự do từ khi tôi lột sạch những lớp lá
Nhân tôi chín ngọt từ thuở bọc da
Đã đun nấu dưới lửa cầu mà nửa đời đi tìm xanh thắm.
Tôi của chìm đắm
Đời không không.
CHO TÔI VỀ...
Hãy cho tôi về đi lại đường làng xưa
Thuở những sợi cỏ gà vướng chân thơ ấu
Chạy tìm những loài châu chấu mượn chút màu xanh
Gốc rạ cong mình ngã rạp cho tiếng cười cất cánh chiều vàng
Cho tôi về ghé mình thì thầm với những ngọn cỏ
Liếp đất cha bươn cả đời chai tay rót mồ hôi làm mềm quê hương cải trời
Cọng rau ngổ nội còn đăng đắng nỗi chơi vơi
Muốn ôm lấy vòng tay biển khơi nhọc nhằn
Cho tôi xoa lấy những nếp nhăn của đóa vô thường trổ trên trán
Giấc mộng thời gian nằm lại những dốc buồn thênh thang
Níu tìm những dấu nhoài từ lâu tan vào biển vắng
Từ xa xưa có nét yên ắng đợi chờ
Tôi sẽ về để tìm lại những bơ vơ
Nụ cười và nước mắt đem đong cho ngày tới
Sau những lần lau góc mình như mới
Về để đi, đi như chẳng có xa rời
Cho tôi về hỏi lại chính tôi
Rằng năm tháng đã pha phôi tủi mòn?
ĐỨA TRẺ TÔI
Tôi vẫn là đứa trẻ trôi lạc giữa sông đời chợ người
Mà quên bẫng tiếng khóc từ lâu rớt xuống rồi hóa giọt nước về trời
Tôi vẫn là đứa trẻ mơ hồ những câu ca vừa xa vừa gần
Đã đôi lần ngộ nhận mình gác chân vào cả khúc ru
Lớn bao tuổi mang mình trong rộng lớn những trầm ưu
Khờ khạo tôi một giấc muốn lòng vô tư những nụ cười đã chín
Tôi vẫn từ chỏm tóc, cái răng chưa biết giận hờn nhân thế
Bắt đầu học hát vỡ lòng tiếng thiết tha
Tôi vẫn là đứa trẻ con chưa nguôi mộng nhân gian
Lấy sức xanh bẻ cong ánh nắng của ngày chếch chao
Vẫn hay ru mình bằng tiếng ca dao từ lâu ướp thấm nỗi buồn
Để thèm một lần như cánh chuồn cất tiếng gọi mưa tuông
Đứa trẻ tôi vẫn lạc lòng giữa những ngả đường chưa cuối
Mơ hoài ngày tuổi thơ nào chỉ qua rồi vụt mất
Con giun cả đời nặng nợ đất
Tôi để mình miệt mài một giấc võng đơn côi.
TIẾNG HÁT TÀN TRO
Đi qua mênh mang câu hát giữa đời
Để có lần cất tiếng
Tàn tro
Cơn gió rít qua kẽ lòng đã nứt nẻ từ buổi khô hạn nụ cười
Hơi buốt của không gian xé gào giọt nước
Những cánh chim còn bay và những cánh chim trở về từ giấc mỏi
Tìm nghe lại đời
Nơi sương khói gầy hao
Ai cất tiếng hát của điệu lý nào mà ngọt lịm ngày tàn
Nơi vang vọng có mảnh vỡ của xa xưa bay đầy mắt
Trông chừng vữa buồn đem về huyễn hoặc
Vết cắt lành trổ sẹo đóa thiên thu
Tiếng hát tàn tro ngân vang giữa đất trời
Nơi dư âm qua thềm ngực
Ta về nằm lại nôi nghe nhân gian rải đầy mưa nắng
Phai bụi cuộc đời tự cất lại tiếng khóc mênh mông
Đi qua bể giận đời sầu
Còn nghe tiếng hát còn nâu mái lòng.
VÔ DANH
Tôi đi ngang cọng cỏ mà chẳng biết được tên
Cỏ vẫn mọc lên nơi đầy đất cát
Ngày cỏ héo cũng chẳng ai nhắc nữa
Cỏ vẫn đơm mầm
Vẫn sống kiếp đong đưa
Tôi gặp nỗi buồn nơi góc mắt mà chẳng đặt được tên
Quằn quện vào trí nhớ những bức tranh trừu tượng kì vĩ
Khi nào đến và khi nào đi
Tôi đã không lưu lại
Chỉ còn vũng lầy tôi miệt mài cắm mình nở ban mai
Nhân gian đã chưa chạm trổ tên tôi lần nào
Được ghi ở tờ giấy rồi đi vào rệu rã
Tôi qua đời bằng tôi của một kẻ muốn được vô danh
Chỉ có đôi mắt và trái tim cần được sống
Chỉ có tôi về chiếc bóng
Có vệt màu thiên thu
Có những sự sống đã, đang và sẽ vô danh giữa đất trời
Vẫn thở. Vẫn sống. Vẫn vào mênh mông
Đặt rồi quên, hay nhớ để có một cái tên
Dĩ vãng của bước chân nằm trên ngực trái
Cho ta, cho em, cho anh và những người cùng trải kiếp nhân sinh
Cho tôi được đặt tên trong trí nhớ người ở lại...
| |
|
Những bản tin khác:
|
|
 |
 |
Các bản tin mới đăng
 |
|
 |
Tin cùng chủ đề
 |
|
|