Tin tức  |  Diễn đàn  |  Thư viện hình  |  Liên hệ
Chủ nhật,
26.03.2023 23:55 GMT+7
 
 
Kho bài viết
Tháng Ba 2023
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
Nhận thư điện tử
Email của bạn

Định dạng

Thành viên online
Thành viên: 0
Khách: 2
Số truy cập: 1668381
Tin tức > Trang Văn trong nước > Xem nội dung bản tin
Bùi Thị Kim Anh: NHỮNG MỐI TÌNH ĐẦU
[04.07.2021 10:47]

LTS: Nhà giáo Bùi Thị Kim Anh sinh ngày 10 tháng 5 năm 1972 tại Hà Nội, sinh viên khoa Ngữ Văn ĐHSP Hà Nội khóa 1989 - 1993. Nhân dịp kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Khoa Ngữ Văn ĐHSP, chị có viết về những kỷ niệm thời sinh viên của thế hệ mình. Xin trân trọng giới thiệu cùng ban đọc

Nhớ về Văn khoa - một thời đẹp nhất! Không biết những ai nhận ra bóng dáng của mình... Xin phép cả phòng 303 (A7 1989 - 1993)

1. Nàng vào Đại học, có thằng bạn thân. Nó chọn nàng làm bạn thân vì tình yêu thổ tả nào của nó tan vỡ, nó cũng kể lể với nàng. Thật ra bọn con trai trong lớp hầu hết chọn nàng làm nơi tâm sự những đau khổ trong tình trường của chúng, vì chúng phát hiện ra ở nàng một nhược điểm chả giống giới đàn bà, là nếu nàng hứa giữ chuyện đó bí mật thì nàng giữ thật, tuyệt không kể với ai. Thế nên có đứa yêu đứa này xong chuyển qua yêu đứa khác cũng ngồi so sánh hai kiểu hôn của nó cho nàng nghe. Cùng lắm là nàng mắng “đồ Sở Khanh”, nhưng chí ít nàng không bao giờ nói chuyện nó đã ví von các bạn nàng như thế nào. Thằng bạn thân của nàng không ngoại lệ. 

Còn nàng chọn nó làm bạn thân vì nhìn thoạt qua nó giống anh chàng nàng đang bị cảm cúm. Chàng đẹp kiểu trai Pháp, nhìn elegan ngút trời. Chàng làm luật sư, đi học ở Tây về, đi con Dream Thái từ những năm 90, loại Dream II, không phải Dream lùn. Nhà chàng gần quán bán nước của cô nàng. Tuần nào về nhà nàng cũng qua ngồi cái quán đó cả tiếng, đợi chàng mở cửa ra sân, cùng lắm hỏi được nàng câu: “Em đi học về rồi à?”. Nàng: “Vâng”, mặt đỏ bừng. Chàng vươn vai đi vào. Lạnh lùng nhưng sát thủ hơn corona virut. Còn nàng về làm thơ: “Chủ nhật này mình không về - Chả biết người ta có mong - Có thầm gọi tên mình nhỉ - Mà sao thấy nhớ trong lòng”? (Giờ đọc lại, nàng nghĩ thơ với chả thẩn).

Tác giả Bùi Thị Kim Anh

Thằng bạn thân giống mỗi vẻ cao to, và có đôi mắt đẹp y chàng, còn trông quê một cục, xe đạp chuyên mượn của nàng đi cua gái. Hoa nó tặng gái cũng là hoa nó lấy từ hoa bọn con trai đến tặng gái phòng nàng. Gái Văn khoa xưa có giá ngút trời, hoa được tặng phải mang xô ra cắm. Nó bảo nó làm thế là tiết kiệm ngân sách quốc gia, đỡ phí vì tình yêu và hoa tặng trong tình yêu là xa xỉ phẩm, là một loại dịch vụ công, càng sử dụng nhiều càng sinh lời. Thơ nó tặng gái đôi lúc cũng là do nàng làm. Chả là nó cũng làm thơ, nhưng nhiều lúc yêu nhiều nó không sản xuất kịp. Nàng thì có thú đọc những bài thơ của nàng viết cho nó nghe. Nó nghe chăm chú lắm, bảo từ này hay, từ này “đắt”, từ này là “nhãn tự” của bài thơ, nghe sáng cả câu thơ lên. Có lúc nó bảo “Thôi bài này đang hợp với cảnh thất tình của tao, mày cho tao, tao tặng con bé Sương”. Rồi nó lằn nhằn: “Mà lũ con gái bọn mày có cái thú gì kỳ cục, chép lại các bài thơ được tặng vào sổ tay, còn ghi được tặng vào ngày nào, ai tặng, cứ như tình yêu là thật”! Những bài thơ nó xin của nàng, nó chỉ cần thay “anh” thành “em”, “em” thành “anh” kiểu: “Em yêu anh điều đó dĩ nhiên rồi”; “Yêu anh nhiều lắm - Lẽ nào lệ rơi?”, “Chỉ có hoa hồng trong mỗi câu thơ - Sẽ mãi giữ tình yêu em ở lại  - Sẽ mãi kể chuyện một người con gái - Đã yêu anh chung thủy suốt cuộc đời”. Đoạn cuối nó phải biến tấu đôi chút, nàng nhớ đại khái kiểu “Chỉ có hoa hồng trong mỗi câu thơ - Sẽ mãi giữ tình yêu anh ở lại  - Sẽ mãi kể chuyện một chàng trai ấy - Đã yêu em chung thủy suốt cuộc đời”. Thế nào hôm sau nó về cũng bảo nàng “Em Biển hết giận tao rồi, thơ mày thế mà thất tình như thật!”.

Nàng nghĩ tình yêu và thất tình không là thật thì là cái gì nhỉ? Chàng luật sư kia có người yêu rồi, con sếp chàng, nhà giàu y chàng. Nàng thỉnh thoảng thấy họ bỏ xe máy, đèo nhau bằng cái xe đạp có khung chắn. Người yêu chàng ngồi trên khung gac-ba-ga màu xanh, tóc xòa ra sau che kín cả khuôn ngực của chàng. Nàng đau khổ viết ra hàng đống thơ thất tình. Thằng bạn hỏi “Mày yêu rồi à?”. Nàng bảo: “Không, nhập vai để sản xuất ra thơ hộ mày”. Nói thế nhưng thấy nàng buồn buồn, nó bảo lên xe nó chở nàng đi công viên chơi. Hôm ấy nó cũng mượn được cái xe có cái gac-ba-ga, không có yên sau, định tối chở cô nàng nó mới tán tỉnh đi chơi. Nó bảo: “Còn ba tiếng nữa, vẫn kịp đưa mày ra công viên tý rồi về”. Nó bắt nàng ngồi trên cái gac-ba-ga ấy. Gió chiều làm tóc nàng xòa ra phía sau. Nó hỏi: “Mày gội dầu bằng cái gì thơm thế?”. Nàng không nói gì. Nàng đang bị hơi thở ấm nóng của nó phả vào sau gáy, bị vòng tay vạm vỡ của nó cuộn vòng quanh người nàng. Lần đầu tiên nàng thấy ngập trong cảm giác khó thở… Nàng chưa bao giờ ở gần một người con trai nào đến thế. Nàng học chuyên Văn, tình yêu trong nàng đẹp kiểu: “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn” (Nguyễn Bính); hay “Người ấy thường hay vuốt tóc tôi - Thở dài trong lúc thấy tôi vui” (T.T.Kh). Một kiểu tình yêu cao thượng của tâm hồn!

Rồi nàng nhận ra mỗi lần nó kể chuyện yêu đương của nó bây giờ, nàng thấy tim mình đau. Nàng hỏi “Mày yêu nhiều thế để làm gì”, nó bảo “Để chiếm đoạt”. Nàng bảo “Thằng khùng”!

Nó tán phải người yêu của một thằng đầu gấu, bị cả lũ kéo đến đánh cho một trận sưng vù mặt mày. Nàng xót lắm, vào chùa Thánh Chúa xin cây lá láng về hơ nóng bóp vào má và cằm cho nó. Lần ấy nàng thấy mắt nó nhìn nàng rất lạ, như thể chưa bao giờ gặp. Nàng bảo “Thằng điên, yêu sinh viên còn chưa đủ à mà còn tán con hàng nước để bị đánh”. Nó bảo “Con bé ấy mặc cái váy đỏ xinh dã man”. Tuần sau nàng ra chợ Hà Đông lựa vải may váy, không hiểu sao nàng chọn màu đỏ. Chiều hôm gặp nàng ở sân trong bộ váy đỏ ấy, nó bảo “Trông mày giống con công”.

Mẹ nó từ quê ra chơi. Nó bảo nàng và mấy đứa con gái đi chơi cùng cho bà đỡ quê. Cả lũ con gái bẻo lẻo: “Bác ơi bác chọn ai trong chúng cháu làm con dâu để chúng cháu biết trước khỏi tranh nhau ạ!”. Mẹ nó bảo: “Các cháu ai cũng xinh, bác đồng ý hết”. Nhưng ánh mắt bà chỉ nhìn vào nàng. Nó bảo: “Mẹ đừng tin, bọn này có người yêu hết rồi! Mà con không lấy gái khoa Văn, đỏng đảnh lắm, mẹ không chiều được bọn này đâu.”. Mắt bà chợt buồn. Nàng cũng buồn…

Hai năm như thế… Nàng đau khổ nghĩ mối tình đầu của nàng sẽ mãi là như thế sao. Ánh mắt nó, thật kỳ lạ, giờ làm nàng như tan vỡ. Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình thường mỗi khi gần nó, vẫn bỡn cợt nó, vẫn làm thơ thất tình,…

2. Con gái khoa Văn học trong trường không đứa nào là không có người yêu. Có anh kỹ sư theo đuổi nàng từ năm hai. Năm tư gần ra trường thì nàng nhận lời yêu. Nó là thằng biết muộn nhất. Hôm ấy, nàng thấy nó đóng bộ rất đẹp, chả biết mượn được của ai. Nó bảo theo tao ra chùa Thánh Chúa chơi. Đứng trước cổng chùa, tự dưng nó bảo: “Tao sẽ trồng một cái cây to như thế này, xây một căn nhà ở dưới, lấy người tao yêu duy nhất về làm vợ, ở đó. Người tao yêu thật ý”. Nàng bỡn cợt: “Mày về trồng cây đi là vừa” (Cái cây cổ thụ trong chùa Thánh Chúa giờ vẫn còn, chắc phải hai vòng tay người ôm mới xuể). Nó quay sang hỏi: “Mày có người yêu thật à?”. Nàng thở dài bảo: “Ừ”. Nó cầm tay nàng và bảo: “Mày yêu tao được không?”. Nàng rút tay ra, khóc, bảo nó: “Muộn rồi”…

Ra trường, nàng cưới anh kỹ sư, cuộc sống an nhàn. Chàng kỹ sư yêu nàng, đi làm hùng hục cả ngày, mang tiền về cung phụng nàng, bảo nàng chỉ phải chăm sóc sắc đẹp. Nàng vẫn đi làm, gọi là có công việc cho vui. Rồi chồng nàng lên sếp, đi đâu nàng cũng có quân của chồng đưa đón. Chồng nàng tối mắt với các dự án đông tây, về đến nhà lúc nửa đêm khuya, lăn ra ngủ, sáng dậy đi thật sớm. Cuộc sống đơn điệu như cỗ máy. Nàng làm thơ, có lần định đọc cho chồng nàng nghe. Nàng ướm “Anh có thích nghe thơ không?”. Chồng nàng bảo: “Thơ thẩn gì, bận bù đầu. Ngày xưa yêu em thế mà lúc lấy anh phải đấu tranh mãi. Anh sợ nhất lấy gái khoa Văn, nửa đêm đập chồng dậy bảo em vừa nghĩ ra bài thơ này, để em đọc anh nghe”. Nàng cất thơ vào ngăn tủ quần áo, không đọc cho ai bao giờ… Đêm, nàng giấu nước mắt vào gối, nghĩ lẽ ra lúc này đang có người nghe mình đọc thơ, bảo từ này hay, từ này là “nhãn tự” của bài thơ, từ này làm sáng cả câu thơ… Nàng có đám bạn học cùng khoa Văn, ra trường ở lại Hà Nội vẫn thỉnh thoảng tụ nhau. Gặp nhau lần nào nói chuyện gì thì nói chủ đề của bạn và đám bạn nàng vẫn quay lại chuyện xưa chàng này yêu tao, chàng kia yêu tao, giờ gặp lại tao thấy ánh mắt chàng đau khổ lắm, chàng mời tao đi coffee, tao nghĩ thôi đi cùng cho chàng đỡ buồn, chàng giờ làm giám đốc ở…cuộc sống với vợ chắc không hạnh phúc, xưa chàng bảo chàng không lấy được tao không sống nổi…Nàng thấy cuộc sống ngột ngạt, nàng muốn được giải thoát mình, nhưng giải thoát khỏi cái gì nàng không rõ.

Lớp nàng 5 năm họp một lần, mới được 3 lần gì đó, từ hồi điện thoại trở nên phổ biến. Nó chưa đi họp lớp lần nào. Bọn bạn nàng bảo: “Thằng Th. biến đi đâu như thể chưa hề có trên đời thế nhỉ. Chịu không ai có tý tin tức gì về nó. Nghe nói nó không sống ở quê nữa, đi buôn chuyến qua Campuchia, hình như lấy vợ Campuchia, chả biết có đúng không”? “Thằng đấy buôn gì, có mà buôn gái…”

 Hơn hai mươi năm, bỗng một hôm nàng nhận được cuộc gọi của nó, bảo nàng đi chơi thăm mấy đứa bạn cùng nó không? Nàng bối rối nhận lời, trang điểm rất kỹ càng, bảo tài xế riêng của chồng không phải chở đi, nàng đến nhà đứa bạn thân chơi, ở lại luôn, đằng nào chồng nàng cũng đi công tác ba ngày nữa mới về. Nàng qua bến xe đợi nó. Nàng chăm chăm nhìn điện thoại. Thấy cuộc gọi, nàng hào hứng: “Đây, đang đứng ngay trước cổng trái bến xe Mỹ Đình”. Trống ngực nàng đập liên hồi, chờ đợi. Có chiếc xe Dream II cũ trờ tới, một ông trông già già trong áo Grap bạc phếch. Ông nhìn thẳng vào nàng, khuôn mặt đen sạm nắng và bụi. Là nó. Nàng đứng lặng. Nó bảo lên xe đi, đến thăm thầy Tửu trước, thầy ốm nặng lắm, bị đột quỵ, nằm một chỗ. Thầy Tửu xưa dạy văn học phương Tây, dáng cao to, đẹp trai, giờ giảng của thầy cả lũ há mồm ra nghe như đang lạc giữa trời Tây với những đền đài nguy nga, đồ sộ. Nước mắt nàng chỉ trực trào ra, nhưng nàng cố nén, hỏi “Cuộc sống sao rồi?”. Nó bảo: “Nhìn là biết”. “Ngần ấy năm Th. đi đâu?”, “Thì chạy xe ôm ở bến xe Mỹ Đình này”. “Sao thế được, sao không ai gặp Th., sao không có tin tức gì, sao ở ngay Hà Nội mà không về họp lớp?”. “Về gì. Mày có cần tao tả lại ánh mắt mày nhìn tao khi nãy không?” Nàng im. Nàng bỗng thấy nó thở dài bảo: “Già quá”. Nàng hỏi: “Ai?”. Nó bảo: “Mày chứ còn ai!”. Nàng đáp: “Ừ”. “Con mày sang Tây học hết rồi phải không?”. “Ừ, sao biết?”. “Thì cái gì tụi mày chả trưng lên face”. Rồi nó nhắc lại: “Già quá”. Nàng điên tiết vặc nó: “Hơn hai mươi năm rồi, không già thì trẻ với ai?”. Nó dừng xe, quay lại phía nàng: “Già cũng không đến nỗi già như thế chứ!”. Thấy nàng im, nó thôi, đi tiếp. Lúc lâu nó bảo: “Còn làm thơ nữa không?”, nàng bảo: “Còn”. Nó bảo: “Đọc tao nghe”. Nàng đọc: “Tình yêu của em như cỏ dịu dàng – Như hoa lá xanh tươi muôn đời vẫn vậy – Hoàng tử ơi dẫu chàng không trở lại – Cỏ vẫn ra màu xanh”. Nó bảo: “Mày điên à mà giờ còn làm thơ như thế?”…

Đêm ấy…

3. Con gái khoa Văn học trong trường không đứa nào là không có người yêu. Có anh kỹ sư theo đuổi nàng từ năm hai. Năm tư gần ra trường thì nàng nhận lời yêu. Nó là thằng biết muộn nhất. Hôm ấy, nàng thấy nó đóng bộ rất đẹp, chả biết mượn được của ai. Nó bảo theo tao ra chùa Thánh Chúa chơi. Đứng trước cổng chùa, tự dưng nó bảo: … Đến đoạn cuối, nó cầm tay nàng và bảo: “Mày yêu tao được không, tao thật ra chỉ yêu mình mày, duy nhất?”. Nàng khóc, đổ người vào vòng tay rắn chắc của nó. Không hiểu sao nàng tin lời nó nói nàng là người nó yêu duy nhất. Ôi mối tình đầu của nàng, nàng chìm trong những lời thơ yêu thương vô tận của nó. Thỉnh thoảng nàng đùa: “Anh có nhờ ai viết hộ không đấy?”. Nó cốc vào trán nàng, bảo: “Trên đời này có ai ngu như em đâu”…

Ra trường, nàng và nó lấy nhau, một đám cưới rất giản dị vì nhà nó nghèo, quê quá xa. Nó ở lại Hà Nội với nàng. Hai đứa thuê căn phòng trọ ở. Không xin được làm giáo viên, nó đi làm thuê, rồi đi xe ôm, nó bảo xe ôm kiếm tiền tươi, dễ chịu hơn. Lương nàng giáo viên tập sự chả đủ ăn. Lại còn phải gửi tiền về quê đỡ bố mẹ nó nuôi hai đứa em đi học đằng sau. Nàng sinh con, cũng lao đi làm thêm, lúc thì đan thảm thuê, lúc thì bán mía ở đường tàu. Da nàng sạm lại. Hai mươi năm nàng chưa từng làm bài thơ nào nữa. Nàng có đám bạn học cùng khoa Văn, ra trường ở lại Hà Nội vẫn thỉnh thoảng tụ nhau. Gặp nhau lần nào nói chuyện gì thì nói chủ đề của bạn và đám bạn nàng vẫn quay lại chuyện yêu ngày xưa … Chàng kỹ sư theo đuổi nàng xưa giờ đã lên sếp, thỉnh thoảng gặp nàng, ánh mắt đầy vẻ đau xót. Chàng đưa nàng cái cạc visit, bảo em cần gì cứ gọi cho tôi. Nàng chưa bao giờ gọi cả. Nhìn đám bạn khoe giày dép quần áo thời thượng, những cuộc du lịch khắp nơi, nàng thấy cuộc sống ngột ngạt, nàng muốn được giải thoát mình, nhưng giải thoát khỏi cái gì nàng không rõ. Có lần chồng nàng ôm nàng, thở dài bảo: “Già quá”. Nàng hỏi: “Ai?”. Bảo “Em chứ còn ai!”. Nàng đáp: “Ừ”. Chồng nàng nhắc lại: “Già quá”. Nàng điên tiết vặc: “Hơn hai mươi năm rồi, không già thì trẻ với ai?”. Chồng nàng bảo: “Già cũng không đến nỗi già như thế chứ!”. Nàng chực khóc…

Đêm ấy… 

4. Con gái khoa Văn học trong trường không đứa nào là không có người yêu. Có anh kỹ sư theo đuổi nàng từ năm hai. Năm tư gần ra trường thì nàng nhận lời yêu. Nó là thằng biết muộn nhất. Hôm ấy, nàng thấy nó đóng bộ rất đẹp, chả biết mượn được của ai. Nó bảo theo tao ra chùa Thánh Chúa chơi. Đứng trước cổng chùa, tự dưng nó bảo: … Đến đoạn cuối, nó cầm tay nàng và bảo: “Mày yêu tao được không, tao thật ra chỉ yêu mình mày, duy nhất?”. Nàng khóc, đổ người vào vòng tay rắn chắc của nó. Không hiểu sao nàng tin lời nó nói nàng là người nó yêu duy nhất. Ôi mối tình đầu của nàng, nàng chìm trong những lời thơ yêu thương vô tận của nó.

 Hai tháng sau, bạn bè bảo nàng thấy nó lại theo một cô bé khoa Văn vừa mới vào năm thứ nhất. Nàng cố níu nó. Một hôm nàng gặp nó hốt hoảng: “Th, em chửa rồi, em vừa mua que thử xong”. Nó bảo: “Em điên à, ra trường không công ăn việc làm gì lấy đâu nuôi con, để anh đưa đi giải quyết”. Đất trời như sụp đổ. Nàng nằng nặc cầu xin nó giữ lại cái thai. Nó bảo: “Tùy em, sau này không lấy được chồng nữa đừng trách anh”. Nàng buông tay nó ra. Nàng đạp xe ra bờ sông Hồng. Đứng trên cầu, nàng nghĩ dòng nước kia liệu có rửa trôi được mối tình đầu của nàng? Một lúc nàng quay về. Nàng tự đến bệnh viện phá thai. Nàng không bao giờ nói chuyện với nó nữa. Cũng không bao giờ quan tâm nó ra sao từ ngày ra trường… Nàng nghĩ mình không bao giờ yêu được ai nữa.

Anh kỹ sư vẫn theo đuổi nàng. Nàng quay lại với anh kỹ sư và cưới. Anh này chả bao giờ nghe nàng đọc thơ. Nàng viết, cất vào tủ quần áo. Nàng thấy cuộc sống bình an.

Tình đầu là gì?

Bùi Thị Kim Anh:

 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email



Những bản tin khác:



Lên đầu trang
Các bản tin mới đăng
Nguyễn Trọng Oánh - Hồi ký của Nguyên Ngọc
Chùm thơ Lê Tuyết Lan (Tiền Giang)
Truyện ngắn và tản văn của Nguyễn Thị Liên Tâm
TỪ BIỂN LÊN RỪNG - Bút ký của Ngô Xuân Huệ
Chùm thơ xuân của Trần Ngọc Ánh
Chùm thơ Đặng Hữu Trung
Thơ Dương Thuấn - song ngữ Tày Việt - P 3
Tập thơ "Tình ca Thiếu Khanh" - Phần 2
THƠ DƯƠNG THUẤN - (song ngữ Tày - Việt) P 2
Tập thơ “Tình ca Thiếu Khanh” - Phần 1
Tin cùng chủ đề
Me tây
Thung Lam
Chùm truyện ngắn Mini của Vũ Thanh Hoa
Nguyễn Huy Hoàng - Tìm con, chăm bạn, làm thơ
Lần đầu bên nhau ( phần 1)
I am đàn bà
Truyện ngắn mini - Đỗ Ngọc THạch
Lần đầu bên nhau (phần 3)
Lần đầu bên nhau (phần 2)
Tình qua tin nhắn
 
 
 
Thư viện hình