Cẳm cọn nào vứt vắng tằng hai
Nẳm vằn pjủc oóc nặm tả
Ngoòng tua nạn eng oóc lủc mà nạn mẻ
Mảy khửn pền choòng
Slưa tẻo khảu cắp slưa
Mùa tam mùa khảu mảc
Háp mà sle nồm mẻ mìa mần kheng.
KHÚC HÁT NGƯỜI CAO NGUYÊN
Xắn quần lội suối
Buông áo leo rừng
Đi không biết tháng tận
Đi không biết rừng cùng
Kiếm miếng ăn tóc nâu vàng nâu đỏ
Đêm gõ chiêng chếnh choáng vầng trăng
Ước ngày mai ra sông
Mong con hươu con đẻ ra con hươu cái
Măng mọc thành rừng
Cọp lại vào bẫy cọp
Mùa lại mùa lúa tốt
Gánh đem về cho vú vợ tròn căng.
Bài 12: HÁNG PHÚ
Kha tàng eng quá tẩư moóc khao
Phja lắp lí xảng pài lườn nòn đắc
Phả tảy puồn na nắc au pây
Nổc loọng ngầư cần quây mà vạ
Chỏn khôn đâu táng lé pện fè
Lỏn ộc ộc đâư chang báng mạy
Bâư tốc doan cò nguấy mà ngòi
Cừa lảc lùng thốc pền khoăn háng
Hò đếch eng pjải kha nèm mẻ
Án ngòi háng mì kỉ mùng lườn
Mẻ oóc lẻ lăng ngọm cưa têm
Pù quây án bảt kha mừa mại
PHỐ HUYỆN
Con đường nhỏ mờ trong sương trắng
Núi lim dim bên giấc mái nhà
Mây nặng nhọc chở buồn đi xa lắm
Chim khách kêu em gái ngóng người xa
Có chú sóc nâu chiều lẻ bạn
Âm âm kêu trong bọng cây già
Một chiếc lá rơi giật mình ngoảnh lại
Chùm rễ đa hồn phố buông xoà
Có chú bé con đi theo mẹ
Qua phố đếm xem phố mấy nhà
Bà mẹ còng lưng gùi muối nặng
Đếm bước chân về núi mờ xa
Bài 13: LẠO TĂN ĐÉC VẠ CẦN MỐC LỦNG
Bại lạo tăn đéc
Tằng tởi táng phuối mừa đang cáu
Cần pện tỉ dú lầư tó hăn mì
Tha tẳng dửc xa cheng hết nả pỉ!
Á lối nỏ, pỏ cá vạ mẻ á mầư pền slổi
Chắng slinh oóc mà côổc nựa chắc phuối
Chăn sli lường hẩư cần đin tỷ cúa te
Slinh mì te nhẳm thai vái mẩt mèng bấu tảy
Bại cần mốc lủng
Bấu hăn táng phuối đang cáu slắc pày
Xa vạy nả khảu lặm lăng cần đai pây dú
Bặng tha vằn fồm khảu lặm pù phja
Cỏi dằng chỏi đét lồng hẩư bjoóc bâư, mạy nhả
Hẩư tởi chắc kỉ lai thình, bấu slỉ thâng lạo đai cò chứ
Tẩư fạ mì lai thình pjẳn pjẻ
Lạo đảng đá bấu pền slắc dổng, tởi nảy tẻo điếp
Lạo đảng đảy kỉnh dú nưa, tởi nảy tẻo kẻt...
KẺ NGU DỐT VÀ NGƯỜI THÔNG THÁI
Những kẻ ngu dốt
Đời thường hay xưng tụng
Ở đâu cũng nhìn thấy chúng
Huênh hoang luôn có mặt ta đây!
Thật bất hạnh cho cha mẹ của chúng
Đẻ ra những cục thịt biết nói năng này
Thật khốn nạn cho dân tộc của chúng
Sinh ra kẻ dẫm chết uổng kiến con mỗi ngày
Bao người thông thái
Có lúc nào tự nói về mình
Họ luôn giấu hình giữa cuộc đời bình dị
Như vầng dương nấp phía sau ngọn núi
Lặng thầm chiếu ánh sáng cho hoa lá, cỏ cây
Hiến dâng tất cả cho đời, chẳng cần đời hay biết
Thế gian này thật lắm điều trái ngược
Kẻ đáng nguyền rủa thì cuộc đời lại yêu
Người đáng kính trọng thì cuộc đời lại ghét ...
Bài 14: PÂY NÈM NẶM
Lạo hết lảy chin nèm fầy
Lạo hết nà chin nèm nặm
Slinh mà áp nặm hom
Pền lủc cúa mẻ á
Cải khửn áp nặm tả
Pền cần cúa bản mường
Tó bẳng lừa cải oóc pé luông
Áp đang nặm quảng
Pền cần cúa tằng tẩư fạ...
THEO NƯỚC ĐI
Người làm nương ăn theo lửa
Người làm đồng ăn theo nước
Sinh ra tắm nước thơm
Mới là con của mẹ
Lớn lên tắm nước sông
Mới thành người của làng
Đóng con tàu đi ra bể
Tắm giữa đại dương
Mới thành người của muôn nơi
Bài 15: TƯƠNG DẢNG
Khuốp pi mì vằn nâng tương dảng
Nhả ón hom ngít ngít tằng pù
Phân mấn bên phjứp phjứp
Mu chảo fằng cọn neng xa phấu
Đông coóc hâư củng quẳn lồm lồm
Mu mẻ lỏn heng mẻ
Mu pỏ lỏn heng pỏ
Cắp tối to lăng căn khảm kéo
Nhẳm hin lớ lồ lồ
Nhẳm đông pjao tắc bjíp bjáp
Nâư lăng đét thu ón khửn thâng
Mu pỏ càm chẳm chùng kha nết
Mu mẻ pây vay foọng khoong lăng
Mu chảo đông lúc tầư củng lại
Khảm quá cẳm tương dảng ón lồng
SƯƠNG GIÁNG
Một năm có một ngày sương giáng
Núi cỏ sữa toả hương ngào ngạt
Mưa bụi giăng giăng bay
Lợn lòi dậy gõ nanh tìm bầy
Góc núi nào cũng rộn tiếng kêu
Con cái gào to tiếng cái
Con đực gào to tiếng đực
Đi thành đôi so lưng nhau qua dốc
Giẫm đất đá lở ầm ào
Giẫm rừng nứa gẫy kêu răng rắc
Hôm sau trời toả nắng thu non
Con đực chân mềm bước giậm giùng
Con cái đi lắc lưng đưa võng
Lợn lòi vốn thường hay hung dữ
Qua đêm sương giáng bỗng lành.
*Ghi chú: Lợn lòi ở trong rừng, trong mỗi năm chúng có một ngày Sương giáng để cả đàn giao phối với nhau.
(Còn nữa)