Chiều ơi không gió. Hiu hiu nắng
chỉ nắng hiu hiu cũng đủ buồn!
Đủ nhớ, đủ thương và đủ chuyện
để lòng ta rối tợ tơ vương...
Có chi xanh lá sao thèm ngắm
đôi mắt ai tròn nét kẻ sơ
Thủy Mặc chẳng ai mời Tố Nữ,
ta bồng em nhé để vào Thơ?
Có chi trong nắng mà thơm quá
không lẽ hương nồng Dương Quý Phi?
Hỡi một ngàn năm tình ấp ủ
nguyệt trầm Lý Bạch tỉnh hay mê?
Có chi xao xuyến sao đường cỏ
như rẽ trăm dòng mở lối ra
ra tận chân mây hay góc núi
chỗ nào gần nhất, chỗ nào xa?
Có chi chi nhỉ chiều ơi nắng
không gió buồn hiu cây bến sông
những sợi tơ vàng giăng lưới nhện
chưa quen người ấy...tại sao mong?
THỨ SÁU HÔM NÀO
Có phải sầu xanh ngọn cỏ không?
Em ơi! Hỏi nhé nụ môi hồng
Tại sao Xuân vẫn còn xanh biếc
Mà mắt em chừng thấp thoáng Đông?
Có phải sầu xanh mỗi ngón tay?
Em ơi! Hỏi nhé cuối chân mày
Tại sao Xuân vẫn còn xanh biếc
Mà tóc em vàng buổi sáng nay?
Có phải sầu xanh mỗi ngón chân?
Em ơi! Thương quá bước em gần
Quê Hương thì cứ xa ngàn dặm
Mình sẽ làm sao bớt nhớ nhung?
Em hỡi sầu xanh như khói sương
Hình như ta đứng ngã ba đường?
Một cơn gió Bấc lùa qua áo
Rớt đám mây kìa dưới gót son!
Em hỡi sầu xanh vút đỉnh sầu
Chia tay hai đứa sẽ về đâu?
Cỏ rồi sẽ úa mùa Thu tới
Tình cứ xanh nghen! Mỗi lá trầu...
BẠN TÔI ĐÃ VỀ TỚI ĐÀ LẠT
Bạn đã về tới Đà Lạt
chụp hình Con Dốc Nhà Làng
vẫn từng cấp đá ngổn ngang
vẫn là những người đi bộ...
Con dốc xẻ tim thành phố
có tên Nguyễn Biểu, tên đường
mà đó, con đường dị thường
không thể dành cho xe cộ!
Ngày xưa, Đà Lạt, xe ngựa
cũng không hề chạy đường này
thì nói làm chi thời nay
nào ai chịu dời nhà cửa?
Bạn về. Bạn buồn. Bạn ngó
ngôi nhà đổi chủ từ lâu
con đường lên dốc thật cao
xuống sâu như lòng địa ngục!
Đà Lạt, nơi tôi từng khóc
khi đi như những lúc về
nay bạn...thì cũng não nề
về, đi, như mây dạo phố...
Đà Lạt mà không còn nữa
mây mù, suơng bạc...thì sao?
xin bạn vén áo lên lau
giùm tôi...giùm hai con mắt!
Trời ơi tôi thuơng Đà Lạt
Nhà Làng Con Dốc dễ thương
Mai mốt hồn tôi hóa sương
Tôi chắc ở hoài Đà Lạt!