1. MẸ ƠI
Mẹ ơi,
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,
Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,
Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,
Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!
Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,
Mùa đông Nga, tuyết bay dữ dội,
Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới
Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao…
Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,
Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,
Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa…
Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,
Hoa súng nở lung linh mùa hạ,
Hương thiên lý hôn lên đôi má,
Hương đi lẫn vào ánh trăng…
Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
Tan học về, biết mẹ không đi vắng
Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
Dẫu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.
Con muốn trở về bỏng dại, ngây thơ,
Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,
Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi:
Con bận viết tiếp bài thơ.
Bây giờ con đi xa mẹ hơn,
Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,
Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi
Riêng phù sa đọng lại bến bờ…
-Nhưng, mẹ ơi,
Nếu có một chàng trai nào đến với con?...
-Con gái yêu, dòng sông của mẹ,
Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,
Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu
Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ,
Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy
Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư!
Viết vào sinh nhật tuổi 18. Tháng 12/1982, Kisinhov - Moldova

Nhà thơ Bùi Thanh Huyền
2. NƠI EM VỪA ĐI QUA
Chỉ có thể là em
Vừa đi qua...
Một mảnh trời đằm mình đáy nước
Chút run rẩy bám vào những tia sáng màu ngọc
Một bình minh đang dâng...
Chỉ có thể là em,
Tinh khôi từng hơi thở,
Hạt sương trong veo mắt cỏ
Mùa Xuân đọng giọt trên cành.
Có chút gì rất mỏng, rất xanh
Khẽ chạm vào áo em, non nớt
Mùa Xuân là chú chim non, bất chợt
Bay ra từ ý nghĩ của em!
Em có tin
Mùa Xuân thức giấc
Nơi em vừa đi qua ?...
Kisinhov - Moldova, năm 2011
3. CHÙM THƠ MÙA THU VÀNG BÊN HỒ "KOMSOMOLSKOE OZERO"
1. Em chạy dọc Mùa thu tìm anh
Chạy tức tưởi, chạy âm thầm, trong lá rụng,
Cả yêu thương, cả tủi hờn, căm giận
Em ùa vào, em trút xuống Mùa thu.
Em đã yêu, đã chờ đợi, ngẩn ngơ,
Đã một thời Mùa thu là hạnh phúc.
Để bây giờ,
Trước khổ đau em không còn biết khóc
Những kiếm tìm rơi dọc Mùa thu...
2. Vịn nỗi buồn em đi,
Chiều vẽ Thu loang lổ:
Vàng và đỏ,
Tả tơi gió,
Tả tơi mây...
Ước chạm được vào bàn tay
Ấm, và tin cậy
Đặt vào đó:
Một Tin yêu, Yếu mềm, một Cô đơn, Run rẩy
- Em.
3. Chiều vút cong một dáng vươn lên,
Chiều cúi xuống, dịu dàng, gần mãi,
Chiều đẫm ướt cơn mưa, đẫm mùi hoa dại
Run run trong chiều Nụ hôn đầu tiên.
Im lặng đắm say và im lặng bình yên
Bọc cứng phố phường, người xe, ồn ã
Gió ngừng thở, chiều khép đôi mắt lá
Phút Thiên đường giáng xuống Trần gian!
Tỏa sáng, lung linh Nụ hôn
Những đèn đường nhạt nhòa, yếu ớt
Không thành quách, tượng đài, cao ốc
Chỉ một nét nghiêng trong không gian...
Nụ hôn ngậm Mùa thu
Chớm lạnh,
Chớm vàng,
Chớm bâng khuâng đôi cánh chim giã từ phương Bắc
Sẽ trở thành Vô biên khoảnh khắc
Có Hai Người chắp cánh bay lên!
4. Trong thơ anh chưa có hồ nước ấy
Nơi Mắt Nâu ngơ ngác một mình,
Gió từng thổi mang tóc em run rẩy
Về phương trời vô định, không anh.
Nơi Lời Yêu gửi trên lá Phong xanh
Thuở ấy em đi qua, vô tình, không đợi
Đôi môi khát, lá xanh nhức nhối:
- Chạm vào lá đi em!
- Chạm vào lá đi em!
Ước nhốt được mình trong tiếng chim
Có lần em ngước lên nghe lảnh lót
Ôi, Vàng ảnh, Vàng anh thuở trước
Sao tiếng chim không vương áo em!
Bây giờ anh đã có em
Quá khứ ấy thuộc về anh tất cả
Tóc có bay muôn chiều, muôn ngả
Đã trở về ngoan ngoãn ngủ trong anh.
Kisinhop - Moldova 1983
4. THỜI GIAN CHO BA
Ba bận suốt ngày nên viết cho con
Giờ nghỉ trưa giữa hai ca làm việc,
Ba gọi Thanh Huyền, con run lên muốn khóc
Bao nhiêu năm trời, con bỗng bé như xưa!
Con trách mình một thuở quá vô tư,
Lúc ở bên ba thấy đủ đầy tất cả,
Không hiểu hết những nhọc nhằn, vất vả,
những mất mát tháng năm với mỗi đời người.
Con mải mê với những niềm vui,
Mong hết một tuần để đi chơi chủ nhật,
Mong qua mùa đông, để nhanh đến tết,
Đã nghĩ bao giờ, Thời gian cho Ba?
Nếu không một lần thức giấc giữa đêm khuya
Gặp một vầng trăng thâm quầng như quầng mắt,
Có lẽ chẳng bao giờ con biết
Thời gian cho Ba không có đêm!
Con hiểu cái đi, qua của tháng năm
Khi bàn tay Ba trên má con cứng ráp
Những nỗi buồn lo đọng sâu trong mắt,
Niềm vui trong ba không ở lại lâu!
Thế mà ba gọi con là niềm vui,
Ba đặt tên cho con, cả khi con chưa có,
Lúc bạn bè và con đùa vui,
Ba ngồi lặng yên, mắt tìm về nơi rất xa nào đó,
Rồi nói với Mẹ con: "Năm tháng của mình!"....
Con bỗng tha thiết với tháng năm,
Mong đêm thật dài, để ba thêm giấc ngủ,
Và đêm giao thừa ơi, hãy chậm thêm chút nữa!
Ngày mai, Ba đừng già thêm!
Viết trong Sinh nhật 20 tuổi, Tháng 12/1984
5. ĐÊM DIGAN
Chối từ ánh sáng ngày trần tục,
Nàng khoác lên mình chiếc áo lang thang…
Như Hoàng Tử Cóc bước ra từ tấm da khô xấu xí
Nàng đi tìm tình yêu trong đêm.
Đêm- Nàng kiều diễm
Đêm - Nàng viên mãn.
Đêm êm dịu và cồn cào, dâng cao và nhấn chìm, đê mê và thao thức…
Úp mặt vào đêm, Nàng khóc.
Bay về miền khao khát,
Bay về miền ký ức
Đôi cánh đêm…

Tiếng hát ngân lên
Dựng đất cao thành núi,
Khoét nỗi buồn đau thành sông, thành vực tối,
Tiếng hát xõng xoài trên cánh đồng hoang…
Những túp lều mọc lên trong đêm
Như những mảnh sao băng găm vào vũ trụ,
Lấp lánh buồn
Và cô đơn quyến rũ.
Tiếng hát đê mê rơi rụng cả sao trời,
Đêm chơi vơi…
Nàng tỏa bóng tối cái nhìn mình vào đêm,
Gửi huyền ảo vào đêm?
Hay đêm ngụ ngàn đời trong mắt?
Ôi, cái ngọn lửa trong đêm, run rẩy bùng lên, chấp chới, hút!
Nhặt những mảnh tình đã chết,
Nàng sưởi ấm cô đơn.
Đêm
Bước chân nàng Di gan
Không đi trên đất,
Đi bằng tiếng hát,
Bằng những vòng quay tung áo xiêm,
Bằng ngọn lửa từ thân hình quằn quại vươn lên…
Đêm Di gan,
Tất cả đều mang hình ngọn lửa,
Váy, áo đỏ
Lang thang…
Thành phố Sococa– Moldova, Tháng 10/1994