GÁNH ĐỜI
Mẹ cong gánh nặng chợ đời
Mấy ngồng hoa cải vàng tươi…úa màu
Chắt chiu đất hạn hằn đau
Giọt mưa tự mấy mùa đầu đã qua
Con soi trong bóng chiều tà
Rưng rưng tóc mẹ như, là khói mây
Rạ rơm gửi phận luống cày
Con xa mấy nẻo, đường ray cuộc đời
Vịn vào câu hát à ơi
Võng xưa đẩy nhịp ru hời về đâu…
Vệt vôi vương trắng cối trầu
Con về trước mẹ mái đầu pha sương
Năm năm…tháng tháng…vô thường
Mẹ ngồi neo gánh yêu thương với đời!./.
TÔI TÌM THẤY TÔI
Hơn ba mươi năm tôi tìm thấy tôi
Giữa ngút ngàn màu xanh sắc lá
Trong từng đường gân chú kiến vàng vội vã
Chút ưu tư tìm lối riêng mình
Tôi hỏi màn đêm để nhận sự lặng thinh
Cả những mầm xanh cựa mình trong đất
Khe khẽ thôi nhưng nhựa đời rất thật
Lắng không gian tôi tìm thấy chính mình
Tôi tìm thấy tôi trong những nắng mai xinh
Trong những buổi chiều hoàng hôn buông tím
Vị sống trên môi đắng cay ngọt lịm
Đi qua ba mươi tôi thấy chính mình./.

Tác giả Nguyễn Văn Hoà
VẮNG EM
Vắng em lục bát cũng xa
Cơn mưa giăng kín gian nhà lặng im
Thương em tóc ướt vai mềm
Hao gầy năm tháng êm đềm ta ru
Ngược xuôi khói toả sương mù
Nhớ em ngồi đếm lá thu giao mùa
Tím trời son, sắc hoa mua
Em về lại để cho mùa thu sang
Với tôi em cứ dịu dàng
Với tôi em vẫn chứa chan biển tình
Cay gừng mặn muối … lặng thinh
Đếm từng sợi nhớ chúng mình có nhau./
BỞI EM
Bởi em chẳng nói cùng anh
Nên tình yêu ấy hóa thành tình câm
Bởi em lặng lẽ âm thầm
Chớ anh nào có vô tâm bao giờ
Chiều qua tiễn bước nhau về
Sao em không nói vu vơ làm gì
Hay em sợ nói ra kỳ
Nên đành im lặng nẻo đi đường buồn
Hôm nay quạnh vắng con đường
Không anh, em có thấy buồn không em?
Phải chi hôm ấy đừng quen
Phải chi hôm ấy em không ghen hờn.