Những tháng năm ở rừng (P2)- tập thơ Nguyễn Anh Nông
[25.08.2009 20:37]
HOA CỎ TÍA
Cỏ tía như là hoa tím pha
Bâng khuâng hoa đợi bướm ong qua
Bướm ong mê mải phương trời lạ
Hoa tím mơn man mặt đá già
LỜI BÌNH CỦA NHÀ THƠ Y PHƯƠNG
Là người miền núi, ai cũng biết loài cỏ mọc tùm lum trên các triền núi đá vôi? cái màu tía không lẫn với sắc lá, sắc cỏ - cái màu tía bền bỉ ấy có tự bao giờ?
Nếu không được đọc bài thơ HOA CỎ TÍA của Nguyễn Anh Nông - chắc là tôi không mảy may nhớ tới cái loài cỏ mà một thời gần gũi, thân quen và trìu mến của tuổi thơ tôi. Chính nó mang cái tên" Chắp - Pi - Đeng". Người Tày đã gọi như vậy. Nó bình thường như nhiều loài thảo mộc khác.
Chắp - Pi - Đeng thực ra nó là loài cỏ-loài cỏ không trực tiếp hút mầu từ đất- nó cứ bám vào rêu phong cổ kính, tự tình với rêu phong phủ dày trên các mỏm đá tai mèo sắc nhọn. Năm tháng cứ thế mà sinh con, đẻ cái. Cứ thế mà yêu nhau vững bền. Bởi nó là loài cỏ nhưng được trời phú cho sắc màu của hoa.
" Cỏ tía như là hoa tím pha…"
Lần đầu tiên ánh mắt gặp nó là CỎ TÍA, nhưng nhờ nhạy cảm nghệ thuật, từ màu tía đã chuyển sang màu" Tím pha"- nó bớt cái phần chói gắt, khắc khổ- Thêm phần trẻ trung, nền nã, giờ chỉ còn cái màu " hoa tím pha" thanh thoát, lịch sự.
" Bâng khuâng hoa đợi bướm ong qua"
Đích thị" HOA CỎ TÍA" không còn là hoa nữa- không còn cái bản ngã thiên tạo. Hoa đã ý thức được cái đẹp thuần khiết vốn có. Hoa chính là người. Người con gái miền núi đang độ thì mơn mởn. Thân thể của nàng đang lan toả cái mùi hương đến là ngọt ngào, đến là dễ chịu. Tặng vật của thiên nhiên chỉ dành cho con người- Thứ tặng vật vô cùng quý báu và chỉ vào cái thơì ấy, cái lúc ấy- cái phút giây thiêng liêng âm dương gặp gỡ để bàn giao cái kỳ công để tạo ra một thứ vũ trụ mới ra đời. Bởi vậy không bâng khuâng sao được, không nôn nao, bồn chồn sao được? Nó giống như cái kíp mìn, chỉ cần chạm khẽ là nổ tung lên cho hả; ấy vậy mà:
" Bướm ong mê mải phương trời lạ" thì đáng trách quá! Cái thứ bướm ong vô tâm, vô tính- cái thứ bướm ong có mắt như mù, có tai như điếc, có cái mũi bị" viêm xoang" mãn tính. Em- hoa- cỏ- tía đây- Ngay dưới đôi cánh mỏng của các chàng đây- chẳng lẽ em còn phải cất tiếng chaò mời? Chẳng lẽ em táo tợn bước qua khuôn phép, cái khuôn phép bền chặt, muốn mà không nói được, thích mà không được làm- cái khuôn phép không hình thù, không màu sắc, cứ thế trơ ra giữa trời cao đất dày, mãi mãi không hoen rỉ, không hao mòn, không nhàu nát. Biết vậy nên: " Hoa tím mơn man mặt đá già". Bài thơ đóng lại bằng niềm hạnh phúc giả tạo. Niềm hạnh phúc đích thực thì đã tuột khỏi tầm tay, đau xót cho mình biết bao nhiêu- ý tưởng nhân văn bật lên từ đấy- niềm an ủi lớn lao chính là sự đền bù của" Mặt đá già"- cái " Mặt đá già "mơn man hay" hoa tím" mơn man đều được cả- cái sự mơn man cần thiết cứ xảy ra thường nhật. Sự "mơn man" chứa đựng cái nghĩa chuẩn lấp cái tình- cái lý vượt trội cái cảm. Nguồn năng lượng trực tiếp đưa đến không truyền qua các công đoạn thông thường.
Hiện tượng hoa cỏ tía vượt mãi lên khuôn phép truyền đời, kiếp kiếp?
Bài thơ chỉ có bốn câu, các "nhân vật đưa lên sàn diễn" chỉ có" Hoa cỏ tía" và "Mặt đá già" thoảng có tiếng vù vù những đôi cánh mỏng của ong bướm, xa vời, mờ nhạt, vô định.
Cỏ tía như là hoa tím pha Bâng khuâng hoa đợi bướm ong qua Bướm ong mê mải phương trời lạ Hoa tím mơn man mặt đá già.
HOA CỎ TÍA là một bài thơ hay của Nguyễn Anh Nông- một tác giả trẻ, là cây bút mặc áo lính với lực viết đang độ sung sức và hứa hẹn nhiều triển vọng./.
Y Phương

Bài 16:
KHÚC TƯỞNG NIỆM BÊN DÒNG SUỐI
I
Bạn nằm lại khoảng rừng sương khói phủ Nắm xương tàn đồng đội gói mang về Tôi kịp đến chiều nghĩ trang đón bạn Nén hương trầm nghi ngút, vân vi. II
Tôi chợt nhớ đêm tuần tra biên giới Mưa lai rai rét mướt nổi ra gà Cơn sốt đến, bạn không rời cây súng Lũ giặc còn lẩn khuất ở gần, xa Tiếng nai giác? Ánh lân tinh gỗ mục? Mùi thuốc thơm hay bâng khuâng hương hoa? Giữa tịch mịch đâu là thù là bạn? Đêm âm u rừng núi mưa nhợt nhoà.
Cái đêm ấy trăng sao đào ngũ hết Lửa bập bùng mà buốt nhói tim tôi Đồng đội thức quây quần trong hang lạnh Cánh dơi hoang nhập nhoạng rợn ghê người Bạn thoi thóp đôi mắt đờ đẫn quá "Viên thuốc nhường những đứa ốm sau thôi"
Rồi bạn khoẻ, nhưng da thì mãi mãi Đôi môi chì, thưa tóc với vàng răng Bạn đi đứng thân hình vẹo cọ (Như hình nhân di động đuổi xua chim)
Bạn nhìn tôi đôi mắt lim dim: "-Tớ đã xin đơn vị về cưới vợ..." Tôi nhìn bạn bồn chồn, bỡ ngỡ Tin bạn mình mai mốt sẽ lên ngôi.
III
Bàng hoàng... tiếng thét nổ ven đồi Mìn giặc gài khuất chìm trong cỏ Buổi đi phép - bạn về cưới vợ Thành ngày tang - trời sậm sịch - mưa buồn.
IV Đồng đội tôi đứa mất, đứa còn Có đứa trở thành kỹ sư, bác sỹ Có đứa trở thành lái xe, người thợ Có đứa hiền lành chất phác- Bác nông dân... Đời bạn tôi dừng lại tuổi thanh xuân "Nơi Tổ quốc cần bạn tôi có mặt" Dẫu đồng đội có người quay quắt... Bạn tôi như mạch suối nhỏ trong lành.
Bạn tôi như mạch suối nhỏ trong lành Cứ rì rầm, ngọt mát, long lanh.
V
Có một chiều tôi đứng bên bờ suối Vục bàn tay... xao xuyến, tần ngần Tôi vuốt mặt mùi hương gì lạ lắm Kẽ tay còn vương vít cánh hoa xuân Suối róc rách, thì thầm, thủ thỉ Tôi hoà theo một giai điệu trong ngần Cái giai điệu trẻ trung, bốc lửa Say con tim và giậm giật đôi chân Ôi, đôi mắt khi nhìn vào đôi mắt Ta gặp ta: lữ khách phong trần? Ta gặp bạn: cỏ hoa thơm ngát? Ta găp em: đôi gót nhỏ thiên thần Suối róc rách thì thầm, như thể: Thuở bọn mình còn phơi phới thanh tân.
Cao Bằng, 1984 Thái Bình, 24-8-1993
Bài 17:
LẠC THUỶ
(Tặng Tuấn Anh)
I
Tôi tới đây này, Lạc Thuỷ ơi! Sông Bôi (*) vang tiếng trẻ reo cười Kìa hang Trinh Nữ (*) cô sơn nữ Dăm gã trai khờ men tới nơi Bòng Bong (*) cây đứng như ai đứng Chi Nê (*) thì thầm em với tôi Ông lão đánh cờ không lạc nước Chòm râu phơ phất áng mây trời Bà lão lưng còng tay bới gió Lá vàng tứ phía cứ rơi rơi Đôi bò khua vó con đường đá Mặt trời đi đủng đỉnh như người.
II
Đầm Đa (*) lau trắng như tơ trắng Hoa vải Thanh Hà (*) hong nắng mai Hương chè ai hái thơm lên tóc Cầu Cả (*) bao chàng ríu bước say.
III
Đồng Nội (*) người xưa thương mến ơi! Ù…u… vỏ ốc rúc liên hồi Nhớ em một sớm tôi tìm lại Lối cũ bơ phờ... ai lẻ đôi!
Các địa danh ở Lạc Thuỷ, Hoà Bình.
LẠC THUỶ - TÊN GỌI M?T BÀI THƠ
Lạc Thuỷ, một địa danh, qua cảm xúc thẩm mỹ của cây bút Nguyễn Anh Nông, trở thành tên gọi một bài thơ, một tên gọi rất đặc trưng cho nhà thơ nhiều hào hển, lắm thảng thốt, trong lành và ngơ ngác, hồn nhiên và trải nghiệm này.
Cái tên riêng mà thành thơ, lại ở mật độ cao, đồng thời lại là địa danh anh chưa một lần đặt chân tới, thế mà anh làm nên bài thơ hay.Tại sao thế! Cái gì đây?
Anh đã làm cho quan niệm “tên riêng và con số là hai điều tối kỵ trong thơ, nhất là thơ trữ tình”, trở thành không đúng nữa, ít ra là bài này là một hy hữu, việc bài thơ của anh trở thành ngoại lệ với một tiền lệ phổ biến đưa ra những ý kiến lý thú và ngạc nhiên và nghĩ ngợi .
Vậy Nguyễn Anh Nông thoát hiểm bằng cách nào. Thế mà anh cũng nhiều võ: bài bản và mảng miếng ra trò đấy. Thứ nhất anh biến địa danh thành tên gọi nhân vật trữ tình:
Tôi đến đây này Lạc Thuỷ ơi !
Anh dõng dạc, anh đàng hoàng tuyên bố cuộc viếng thăm người đẹp tưởng tượng, gọi tên một huyện như gọi tên người yêu.Từ “ơi” sao mà tha thiết, nồng thắm thế, nó vang trong tâm tưởng ít nhất là hai đối tượng, nhiều nhất không biết là bao nhiêu. Biến thiên nhiên thành đối tượng, xưa nay là thủ pháp quen thuộc, nhưng biến địa danh thành khách thể trữ tình thì chưa nhiều, với Anh Nông lại thành công. Điều kỳ lạ hơn là anh dùng thủ pháp này có ý thức bởi một số lượng khá lớn và cùng một thủ pháp mà anh biến hoá “màu sắc trữ tình”.
Với hang Trinh Nữ thì :
Kìa hang Trinh Nữ, cô Sơn nữ Dăm gã trai khờ men tới nơi.
Với dốc Bòng Bong thì:
Bòng Bong, cây đứng như ai đứng
Với thị trấn Chi Nê thì :
Chi Nê thì thầm em với tôi.
Ở cái hang thắng cảnh thì chàng ví von, lại thổi vào sự đam mê, ví von nhân tình và khơi gợi đam mê khác giới.
Ở cái dốc thì chàng đặt câu hỏi mơ màng “ai” đứng, “ai” vừa dùng để hỏi, vừa dùng để tả.
Ở thị trấn thì chàng đã thân mật thì thầm, rì rào. Đặc biệt với di tích ngàn, vạn năm thì:
Đồng Nội, người xưa thương mến ơi!
Thương mến ơi! Yêu mến à! Quý nhớ nữa! Anh gọi ai đấy, con người ư, không, thiên nhiên đấy. Đến đây, chợt thấy niềm hoà đồng với tự nhiên của Nguyễn Anh Nông, thật là sâu xa, thật là gắn bó. Các địa danh anh đưa vào thơ vừa là tên riêng, lại là hình dung từ rất lạ, rất mới : Bòng Bong, Trinh Nữ, Đồng Nội ..., mới lạ đến mức thân quen, hay đúng hơn là vừa quen vừa lạ. Chính điều này đem hấp dẫn cho thơ.
Sau khi đã chuyển hoá thiên nhiên thành con người, tác giả còn đi bước nữa, đó là cá thể hoá cái con người thiên nhiên đó:
Ông lão đánh cờ không lạc nước Chòm râu phơ phấp áng mây trời Bà lão lưng còng tay bới gió Lá vàng tứ phía cứ rơi rơi.
Ông lão, bà lão – hay là dáng núi, hình non mang dáng hình ông lão, bà lão. Núi hình người, non bóng người mà đó là người thì núi cũng có thể đánh cờ không lạc nước và lưng còng bởi gió và lắng nghe .
Đôi bò khua vó con đường đá
Và ngắm nhìn:
Mặt trời đi đủng đỉnh như người
Hai câu thơ tung ra như hai nét vẽ cẩn thận và phóng túng.
Đôi bò - khua vó - con đường đá, hay con đường đá - khua vó - đôi bò, chỉ một thủ pháp hoán vị cộng với thủ pháp biến trạng ngữ thành tân ngữ tạo cho câu thơ sắc lẹm đến óng ánh thuỷ tinh.
Đôi bò khua vó con đường đá.
Ý vừa xa lại vừa gần, vừa cũ lại vừa mới, còn nữa tạo nên sự đanh gọn, khúc triết.
Thủ pháp “hoán vị” lại là thủ pháp có ý thức nữa:
Đầm Đa, lau trắng như tơ trắng Hoa vải Thanh Hà hong nắng mai.
Hai từ Đầm Đa, đưa lên đứng một mình trong câu, vừa tưng bừng, kệ nó, mặc nó xoay xở lấy ý chí của nó thế mà nó xoay xở được! “ Lau trắng như tơ trắng”.
Trở lại câu thơ: Mặt trời đi đủng đỉnh như người.
Mặt trời không quay, không lên xuống, mà đi, còn đi đửng đỉnh nữa. Có núi cao mây thấp mới nhìn ra mặt trời như thế, có “bình yên” mới có thì giờ nhìn nó đủng đỉnh, thì rừng và suối chả bình yên mãi sao. Hoá ra câu thơ rất “miền núi”. Vì quả vậy, mặt trời đi đủng đỉnh thì là mặt trời trong màn sương rồi. Nó lại như người nữa, con người nơi bình yên, thanh thản nơi vùng cao mà.
Một phát hiện nữa là mối quan hệ giữa sự sáng tạo và thực tế sáng tác. Cụ thể là “Lạc Thuỷ” là nơi tác giả chưa hề đến mà có một bài thơ hay. Trong khi chúng tôi, những người viết, đến đó ở hàng tháng lại không viết nổi như thế. Và thế là vấn đề thực tế lại không có vai trò gì chăng? Tôi chợt nhớ tới đến ý trong lời một học giả: Nếu ở gần quá anh sẽ chẳng nhìn thấy gì, nhìn rõ nhất là qua một khoảng cách thích hợp. Hoá ra là thế: Nhìn gần quá bằng nhiều lý do anh lẫn lộn cái lớn, cái nhỏ, cái chính yếu và cái thứ yếu, cái bên ngoài và cái bên trong, nhìn xa hơn anh sẽ chữa được sai sót cảm tính đó, tức là đã đủ xa để bình tĩnh sàng lọc các chi tiết, tái hiện các ấn tượng, nhìn rõ bản chất của vấn đề, các chi tiết- còn- nhớ là chi tiết đắt, các chi tiết quên là chi tiết rẻ. Vấn đề quan trọng hơn là xa cách làm ta nhìn tổng thể sự việc. Vậy, đúng thế, các chi tiết “ Lạc Thuỷ” thật độc đáo và sinh động.
Hoa vải Thanh Hà hong nắng mai Hương chè ai hái thơm lên tóc.
“ Hoa” thì “ hong nắng”, “hương” thì “ thơm lên”, cả hoa và hương đều động đậy và chủ động.
Cái thực tế lùi xa mà tồn tại sâu lắng trong lòng tác giả. Chuyện gì đây, hoá ra chưa đến Lạc Thuỷ, tác giả đã có Lạc Thuỷ rồi, từ đời nảo, đời nào, từ ba bốn kiếp trước. Chả trách anh, nhà thơ Nguyễn Anh Nông cười mỉm, có chút gì ghen tuông với:
Dăm gã trai khờ men tới nơi
Chàng thơ, càng cảm thông với sự tấp nập của người cùng giới Cầu cả, bao chàng ríu bước say
Hoá ra anh đã có duyên tình với Lạc Thuỷ từ lâu rồi:
Nhớ em, một sớm tôi tìm lại Lối cũ bơ phờ ... ai lẻ đôi!
Mình cô đơn, còn đổ cho người khác lẻ đơn, hay người ta lẻ đôi là người mình đơn chiếc
Từ thực tế Nguyễn Anh Nông, có ý kiến cho rằng thực tế của thơ không phải là thực tế bên ngoài mà là thực tế trong lòng tác giả. Vậy đâu phải là anh không đi không có thực tế, vấn đề là thực tế nào, ở đâu tiếp cận nó, bằng phương thức nào.
Nguyễn Anh Nông có thể chưa đến Lạc Thuỷ nhưng thực tế miền núi đã thấm vào anh lâu rồi, thành ấn tượng rồi, thành tiềm thức rồi, nay chỉ cần nhắc đến: dốc Bòng Bong, thị trấn Chi Nê, Đầm Đa, hang Trinh Nữ là ấn tượng ấy được gọi tên và niềm cảm xúc thức dậy ca hát thành thơ và sự đặt hàng thơ anh chỉ còn là cái cớ khơi dậy dòng sông kỷ niệm .
Còn gì để nói về bài thơ “ Lạc Thuỷ” không nhỉ ? Còn vô số, còn các thủ pháp “ ve sầu thoát xác”, “mỹ nhân kế”, “đổi khách làm chủ”... nhất là “mượn xác hoàn hồn” và “ vô trung sinh hữu”.
Từ “trong cái không tạo ra cái có”, Nguyễn Anh Nông đã đối diện: không có chi tiết mà có, không có chí mà có, không có tình mà có. Anh chẳng tới đó mà anh đầy chi tiết, anh không cấu tứ mà thành tứ, không phải thơ tình mà hoá thơ tình.
Chi tiết của anh cứ tự thị, tự tôn, nối tiếp nhau mà chẳng liên quan gì. Không thấy chi tiết mà chỉ thấy cái thần thái của chi tiết, không thấy sự liên kết mà chỉ thấy sợi chỉ hồng xuyên suốt mong manh, có mà không đấy, cứ dây mơ rễ má mà vòng vèo quanh co, vớ vẩn mà có chủ ý. Các chi tiết rời rạc mà thần của nó gắn kết lại. Cái tứ ư: làm gì có, mà tồn tại hiện diện, lại sáng rõ cả bản tính, bản sắc nữa. Bài thơ ba đoạn, ngỡ vô tình mà hữu ý, đoạn nào cũng mở đầu bằng địa danh, bằng cảnh, các chi tiết thì phải chú thích, chú thích và chú thích, thế mà chan chứa nhân tình, chan chứa sự hoà hợp.
Thơ tình ư, viết về cảnh đấy chứ, mê đích thị bài thơ tình. Lấy tình yêu trang trí cho bài thơ thôi, thế mà thành sự trang hoàng có chủ đề. Anh như chàng trai trong bài thơ Lạc Thuỷ khờ khạo lắm, nôn nao lắm và bơ phờ lắm. Đa tình nữa chứ.
Từ không mà có, từ không đi mà tới, Nguyễn Anh Nông đã để lại một kinh nghiệm làm thơ cho bạn bè, cho độc giả, nhất là cho chính anh: nhà thơ Nguyễn Anh Nông ạ ./.
Nguyễn Tấn Việt
(Sở VH-TT Hoà Bình) Hoà Bình, 9/2001

Bài 18.
LẶNG LẼ TRĂNG VÀNG
(Tặng Nguyễn Ngọc Dậu)
Lâu lâu mới được bữa đói Người ngợm cứ mập ú ra Ngày nào cũng xôm như hội Đi đâu cũng rượu cũng trà... * Chẳng bù cái ngày: Biên giới Xanh xao, vàng vọt-gầy nhom Lủi thủi xó rừng, đến tội Ngắm trăng, khát tiếng thì thòm...
Loanh quanh phố phường chật chội Người như kiến cỏ, sao trời Gặp lại bạn xưa, lặn lội Tâm tình bỗng thấy chơi vơi,
Thương bạn, gác tay lên trán Cứ thấy đời nó thế nào? Lúc khổ, tâm hồn thanh thản Sướng rồi, lòng cứ chênh chao.
Biết rằng: Mỗi người mỗi phận Mà tôi vẫn thấy bâng khuâng? Ôm bạn, ôm luôn tiếng ngáy Bên hiên lặng lẽ trăng vàng.
Hà Nội, 2/4/2004
THE QUIET GOLDEN MOON
(to Nguyen Ngoc Dau)
I haven't been hungry for a long time Therefore I'm getting fatter and fatter My everyday is as cheerful as a party Everywhere I come, there's brandy and tea…
*
I remember the day we were at the border All of us were pale, yellow and skinny We seemed very pitiful living alone in the forest's corner We looked at the moon, desired for the sound of whispering…
Now I live in a very crowded city Oh god, people are as many as the ants I try to look for and meet some old friends Then my innermost feelings is lightened
Lying with my hand on my forehead, I feel sorry for my friend And I feel there's something wrong in this life We used to be peaceful in those difficult days But now we are unhappy in these easy days
I know each of us has his own fate But why I'm still puzzled? Embracing my friend, I embrace his snore too Outside, by the verandah, there's a quiet golden moon.
Hanoi, 02/04/2004 Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 18:
LÚC HOÀNG HÔN
Chiều bảng lảng ánh vàng buông xuống chợ Cánh chim xanh bải hoải giữa đồng anh Lúa mơn mởn ỡm ờ cô gái trẻ Dòng sông thu hờ hững khách bộ hành.
Em cứ việc mong mưa và ước nắng Để mình anh chạng vạng sắc hoàng hôn Chính cái lúc ngày với đêm nhập nhọ Thì, em ơi, tất bật những vui buồn.
Những buồn vui của một ngày sắp tắt Khoảng trời cao xao xuyến những vì sao Và, mặt đất sau vòm cây trầm mặc Khúc hoan ca thương mến, ngọt ngào.
Thấp thoáng chim câu trên lầu líu ríu Thoảng thốt chú ve kim ngọng nghịu Ánh điện mầu ngúng nguẩy quán bia quen.
Đi bên em, thị trấn lúc lên đèn Bao thắc thỏm lo âu đời kẻ khó Thôi, cứ mặc: sướng khổ - sau sẽ rõ Cười lên em. Leo lét cánh hoa vàng.
Hưng Hà, 1993
Bài 19:
LINH CẢM
I Con nai trắng lồng lộn trong ngực anh Em hẹn sao em chưa tới?
II Con dế mèn kêu trong tai anh Em hẹn sao em chưa tới?
III Hương cỏ mật thơm trong mũi anh Em hẹn sao em chưa tới?
IV Ánh trăng rơi mờ mắt anh Em hẹn sao em chưa tới?
V Dòng điện chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu Linh cảm em tới?
VI Nhoi nhói trong xương thịt anh Hau háu đàn kiến đói.
THE PRESENTIMENT
I A white deer is struggling in my chest You dated me why you don't come? II A house-criket is singing in my ears You dated me why you haven't come yet? III The smell of honey grass is inside my nose You dated me why now you don't come? IV The moonlight is shining down and makes my eyes blurred You dated me why you haven't come yet? V An electricity current runs from my feet up to my head I have the presentiment you will come? VI Then there's a herd of hungry ants Makes my bones and my flesh feel stung
Translated by ( dịch bởi) Nguyen Thi Bich Nga
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 20:
LOANH QUANH M?T KHÚC SÔNG BẰNG
(Nhớ Y Phương và các bạn vong niên ở Cao Bằng)
Có điều gì đau đáu Bằng Giang ơi! Dòng sông quặn mình như người trở dạ Vốc nước gói làm sao gói được? Vòm tay lã chã ánh sao trời
Có điều gì nhồn nhột gót chân ơi? Sỏi đá cựa mình, tỉnh giấc Lau sậy phất phơ tóc bạc Có điều gì bứt dứt chẳng được yên?
Có điều gì mây gió thẫn thờ em? Nắng đẹp? mưa giông? điềm lành? điềm dữ Lũ chuồn chuồn vầng trán ưu tư...
Chẳng chờ nổi trời xanh kia thấu đáo Trời cũng lơ ngơ như cây cỏ thôi mà Cỏ thực đấy mà như hư ảo Lịch kịch Bằng Giang đá đẻ hoa.
Trời ơi trời, sao trời tít mù xa Thôi, trách trời làm chi, trách mình chưa từng trải Chợt nhớ, bỗng nhiên ta trẻ lại Phăm phăm bước ngựa không loà.
Cao Bằng, 1991
GO AROUND ON BANG RIVERBANK
(to Y Phuong and my old friends in Cao Bang)
O dear Bang river! There's something very hurt in it! The river is writhering like a woman is in a labor How can I wrap my life with some water? In my palms, the starlight is falling down drops by drops.
Why I feel tickled at the heels of my feet? Pebbles and stones stir and wake up The white hair of the reeds is quivering Is there anything make them restless?
Is there anything make clouds and winds dazed? A beautiful sunlight? Rains and storms? A good omen? A bad omen? And the dragonflies with their worried foreheads…
I can't wait for the blue sky to understand The god is still as dazed as the trees and the grass Everything is real but it seems virtual Then noisily in Bang river, stones give birth to flowers
Oh god and heaven, why art thy very far from me? Come on, what do I blame the god for? I should blame myself for not having experience Suddenly I realize that, and I feel myself young again And the horse on which I ride begins running very fast.
Cao Bang, 1991. Thai Binh, 1992.
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 21:
MAI CHÂU
Mai Châu có chàng thi sĩ RƯỢU NÚI (*) rót tràn trăng tương tư Bao cô gái đẹp thầm thương nhớ Ấp cánh hoa ban ủ mối tình
(*) Rượu núi: tên một bài thơ của nhà thơ Lò Cao Nhum.
MAI CHAU
There's a poet in Mai Chau He pours Ruou Nui (*) in which there's full of lovesick moonlight Many beautiful girls love and miss him in silence And they collect "ban" flowers to nurture their love
Ruou Nui (*) is a kind of brandy Ruou Nui (*) is also the name of Lo Cao Nhum's poem Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
B ài 22
M?T CON THUYỀN
Gốc gác người tỉnh Thanh Quê ngoại đất Thái Bình Vợ, trú ngụ Hà nội Chồng, nghề nghiệp nhà binh.
Như con thuyền lênh đênh Nay đây rồi nai đó Bến bờ nào lặng gió Thuyền tìm bến buông neo
Ba chốn đều thương yêu Bốn nơi cùng lưu luyến Bến này người đưa tiễn Bờ kia ai đón chào
Suốt đời biển xôn xao Thuyền chòng chành trên sóng...
A BOAT
He was born in Thanh province His maternal hometown is in Thai Binh His wife lives in Ha Noi He, the husband, serves in the Army.
Like a floating boat Today he's here, tomorrow he'll be there If he can find a good place or a calm seashore He will come, drop the anchor, and stay
All of people in three places love him All of people in four places don't want him to go At this boat station, who say farewell to him? On that seashore, who say welcome to him?
The sea has been in a hubbub for its whole life And he, a boat, keeps rolling on the waves for his whole life too…
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 23:
MỸ NHÂN
Giấu dải ngân hà trong vạt áo Nàng đi thơ thẩn tựa làn mây Trăng sao oà vỡ thành quách đổ Gió gầy chuông nhạt ngẩn ngơ cây.
Plei Ku, 27.9.2004
A BEAUTIFUL GIRL
She hides the galaxy in her flaps She walks aimlessly as if she were some clouds She makes the moon and the stars burst out breaking The castle and the walls collapse The wind is thin, the bell is insipid, and the trees are stunned
Pleiku, 27.9.2004 Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 24:
MÂY XANH THÁC BẠC
Tung toả Chiều buông xoã tóc xanh Cây cỏ man mác.Thác bên ghềnh Thả hồn theo gió, mơ theo gió Đâu dáng hình quen - em của anh?
Thiên nhiên tinh khiết hoang sơ quá Mây núi đơn côi vắng bóng người Giá như thêm có em nên nữa Vạn vật cùng anh bớt lẻ loi.
Ước gì em ở bên anh nhỉ? Tay nắm trong tay dạo khắp chiều Cùng ngắm hoa rừng và có thể Thầm thì môi nói những lời yêu.
Ước gì được ngắm em cười, khóc Bên đá xanh rêu cát úa vàng? Ước gì tóc được xoà trong tóc Anh vén vầng mây - ngó bóng trăng?
Thạch An, Cao Bằng, 1989
Bài 26
MÙA XUÂN
Mùa xuân Đứa trẻ dỗi hờn Vân vê núm vú Này con Hãy cầm.
Mùa xuân Chồi biếc tri âm Hoa thơm nhức nhối Tháng năm Cỗi cằn.
Mùa xuân Em nhỉ... mùa xuân Sen tơ hồ lặng Trong ngần Tiếng chim.
Mùa xuân Thầm thĩ trái tim Lơ mơ lá đắng Lim dim Chúng mình.
Mùa xuân Xiêm áo thùng thình Bao cô gái dở Tự tình ngọt chua.
Mùa xuân Nhang khói trong chùa Hương thơm mấy nẻo Gió mưa Sụt sùi.
Mùa xuân, mùa lộc, em ơi Cầu cho khắp cả vòm trời Mùa xuân !
Bài 27:
MIỀN TUYẾT BỎNG
I
Đêm nay Tôi gối đầu bông lau ngàn trăn trở Ngoài kia Con gà mơ thế giới ban mai Nó tấu bản tình ca thời cổ lỗ Nó đập cánh hoàng hôn Nó ấp iu quả trứng mặt trời Sóng hay gió mịn màng hơi thở?
II
Mây hay em khoác lên tôi chiếc khăn thương nhớ Chiếc khăn mộng mị, bâng quơ Ánh trăng hay bóng em lồng lộng? Sông suối soi bóng em hay em soi bóng núi - róc rách một làn hương. Con nai tác gọi bạn gọi ánh trăng mơn man làn gió thơm Tắc kè kêu mưa gọi nắng Chim bìm bịp vừa bay vừa điểm nhịp thời gian Con dúi gặm gốc lau như chó nhai xương rau ráu niềm khoái lạc tinh mơ Tôi đốt thời gian - hòn than cháy hết mình - em chập chờn hư ảo.
III
Đằng đẵng xa em Cây nến - niềm tin le lói. Thời gian - người hoạ sỹ Vẽ lên rừng cây hương sắc Tôi - chú linh dương cô đơn khát miền tuyết bỏng.
THE HOT SNOW REGION
I.
Tonight I put my head on thousands of restless reeds Outside a chicken dreams about the world of the dawn It sings a love song of the ancient time It flaps the wings of the sunset It lovingly embraces the egg of the sun The wave or the wind has its tender breath? II. You or the clouds put a loving and missing scarf on my shoulders? A scarf is dreamy and vague. The moonlight or your immense shadow? You look at yourself in the face of the river or the mountain looks at itself in your face? - then the scent is spreading. A deer calls his friend, calls the moonlight to caress a fragrant wind A gecko calls the rain, calls the sun A boucal flies, counting the time A bamboo rat gnaws a reed with the sounds like a dog chews a bone in the pleasure of the early morning I burn the time – a coal is burned until the end – and you are – flickered, illusory. III. You're very far from me A candle – is a vague belief The time – is an artist, who is drawing the scent and the color over the forest I am – a lonely gazelle, who feel thirsty for a hot snow region.
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 28:
NÀNG CÒNG GIÓ
Anh thầm bước lăn tăn Theo dấu chân còng gió Ơi cô nàng bé nhỏ Trên cát em nhãy múa Trái tim ai phập phồng.
Ơi cô nàng bé nhỏ Em giơ còng dọa ai Thoáng bóng anh xuất hiện Em co chân chạy hoài
Ơ kìa, nàng biến mất Em trốn chạy đâu rồi? Đừng bỏ đi em nhé Để anh thành lẻ loi
Đừng để anh thất vọng Đừng để chiều cô đơn Đừng để trời hoang vắng Đừng để buồn hoàng hôn
Anh túm được em rồi Bỗng sững sờ ngơ ngác Khi bắt được niềm vui Bóng hình em đã khác...
Đồ Sơn, 10.1998 (Bài đăng trong tuyển thơ 1975-2000, NXB Hội Nhà văn)
Bài 29
NÚI
(Tặng MVK và BMC)
Mỗi mình ngất ngưỡng núi non xanh Mây trắng không bay lạc thị thành Văn chương kẻ chợ ai mua bán Cơm áo bỡn người, kệ, coi kinh! - Ừ, ta tỷ phú mây và gió Tháng ngày thuyền mộng cứ lênh đênh Trăng trời ru rú nơi xa vợi Vẫn tỏ một người - con mắt xanh? (*)
(*) Câu thơ cuối này, ban đầu là "Đếch một ai người con mắt xanh (K.D.H)
THE MOUNTAIN
(to MVK and BMC)
I live on the mountain by myself The white clouds don't fly and lose their way in the city No matter who buys or sells literature in the market I don't care when rice and clothes tease poor me!
-Oh yeah, I'm a billionaire of clouds and winds Days by days, my life – a dreamy boat – keeps floating Though the moon is up high in the sky It still shines down into a person – with blue eyes? (*)
(*) At the beginning, the last sentence was "There's not a damn person who has blue eyes (K.D.H) Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Bài 30:
NÚI, BẠN NGỒI
(Tặng nhà thơ Lò Cao Nhum)
I
Bạn ngồi- như núi Mặt trời lăn qua suối lăn qua buồn vui Bì bõm sóng.
II
Bạn ngồi- như núi Vợ con thầm thĩ bên tai Rượu núi có hồn Sàn trăng có mắt Vía hồn ẩn trong sóng sánh men say.
III
Bạn ngồi- như núi rít thuốc lào bay bay mây trắng.
IV
Bạn ngồi như núi Hi hóp ngọn đèn Hi hóp cây bút Hi hóp câu văn.
LIKE A MOUNTAIN, HE SITS
(to the poet Lo Cao Nhum)
I.
He sits –
like a mountain
The sun
rolls
over
the stream,
rolls
over
the sorrow
the happiness.
The waves sound splashing.
II.
He sits –
like a mountain
His wife and his children
whisper
to his ears
the brandy of the mountain has the soul
the floor of the moon has the eyes
and the spirit is hiding shakingly in the wine's yeast
III.
He sits –
like a mountain
puffing deeply at
rustic tobacco
the white clouds are floating.
IV.
He sits –
like a mountain
saves up the lights
saves up the pens
saves up the sentences.
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Nga
Còn nữa)
|